Tới giờ tôi vẫn nhớ như in món ăn đắt đỏ nhất mình từng ăn trong đời, bởi đó đồng thời cũng là món duy nhất khiến tôi phải rơi nước mắt.
Chuyện diễn ra ở một nhà hàng có hai sao Michelin. Tôi chưa từng đặt chân tới những nơi như vậy bao giờ, nhưng hôm ấy một nhóm nhà đầu tư quyết định chơi lớn với một bữa tiệc linh đình, và tôi được mời tới như một hình thức giải trí “vị lai”. Chi phí cho bữa ăn của tôi cũng được họ thanh toán toàn bộ.
Mấy món đầu cũng khá là ổn áp. Không đến mức phải thốt lên ờ mây zing, nhưng chắc kèo là không hề tệ chút nào. Cơ mà tới món thứ tư thì thực sự bùng nổ. Đó là món súp vịt Bắc Kinh được phục vụ trong một chiếc ly con con, có rắc chút gia vị bên trên. Và ngay khi vừa nếm thử một chút thôi, tôi đã bắt đầu khóc. Tôi không tài nào kiềm chế được bản thân - cảm xúc dâng trào không ngừng quý vị ạ. Nước mắt thì cứ thế mà thi nhau lăn dài trên hai má.
Mấy anh em dùng bữa cùng tôi bắt đầu chú ý, và sốt sắng muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Một trong số họ linh cảm thấy đây có vẻ là khoảnh khắc “ratatouille” ngoài đời thực, liền gọi ngay cho bếp trưởng (cũng là bạn của ổng). Tất cả vây quanh tôi và chờ đợi câu trả lời.
Cuối cùng, tôi thổ lộ với họ rằng hương vị của món súp đã đưa tôi trở lại với ký ức của ba mươi năm trước, khi tôi còn là một thằng nhóc ốm yếu và sợ sệt, sống khổ sống sở với cái lạnh trong bệnh viện. Thằng bé đó ghét cay ghét đắng đồ ăn trong bệnh viện, và thứ duy nhất nó mê ở đó là món súp gà đựng trong cốc nhựa giá 0.5 đô la từ máy kiot bán hàng tự động ở ngoài hành lang – cơ bản thì đó là bột ngọt pha với nước nóng ấy.
Và cốc súp đó có vị y chang món súp vịt Bắc Kinh đến từ vị trí của nhà hàng hai sao Michelin.
Mọi người tiêu hóa màn phát biểu cảm tưởng ấy trong im lặng, sau đó vị bếp trưởng với vẻ mặt sượng trân chẳng nói chẳng rằng mà quay thẳng vào bếp, những người còn lại thì quay về chỗ ăn tiếp, và từ đó tôi không bao giờ được mời đến một nhà hàng được xếp hạng sao Michelin nào nữa.
Nhưng món súp ấy vẫn là đỉnh nhất trong lòng tôi quý vị ạ.