Nhật ký thinker

Ngày 16.9.2002

Tôi đi lang thang trên mùa thu. Có một con chó cắn vào đời nhưng rất may tôi không việc gì cả.

Một lần khác có mấy con chó khác rất hoang dại nó cắn tôi nhục nhã. Tôi phải gọi nó bằng đại ca nó mới tha cho tôi.

Cái con chó cái bao giờ cũng nguy hiểm hơn những con chó đực. Số tôi hay bị chó cái cắn mới bầy hầy chứ . Địt mẹ bọn chó má!!! Nhất là bọn chó cái. Đúng là chó má.

Tôi vốn yêu một người con gái. Cô ta tên là Hương. Cô ấy lại

(đang viết thì bác Nam từ Thanh Xuân đến chơi, để mai viết tiếp)

phong cách cụ Tân Hồng à ))

Ngày 19.10.2002

Cuộc đời quả thực là một vòng tròn. Tới năm 21 tuổi tôi thấy mình ngu như năm tôi 2 tuổi.

Bận ấy, mùa chim sẻ về. Tôi la lẩn bến sông. Ba tôi dặn: “Sông đồng nghĩa với cứt, đồng nghĩa với chết đuối, đồng nghĩa với sự vĩnh cửu và hoàn mỹ”.

Tôi rất thích ỉa xuống sông. Vào những đêm trăng tôi thường trốn mẹ ra sông ỉa. Mẹ hỏi : “Đi đâu?”. Tôi đáp: “Đi đái.”. Nhưng quả thực tôi chưa một lần đái xuống sông. Tôi chỉ ỉa xuống sông còn đái lên bờ. Theo quan điểm của tôi, đái xuống sông là phạm pháp, là diệt vong, là miễn trừ, là phi tạo vật. Còn ỉa xuống sông là một nét đẹp văn hoá, là truyền thống, là đạo đức, là thánh thiện, là linh thiêng.

Tôi có thói quen sợ rắn. Một bận tôi nằm mơ thấy mình đang đi trên bãi cỏ thì gặp một con rắn chết. Miệng nó há hốc. Mắt nó trợn trừng nhìn tôi. Nó căm thù tôi. Tôi muốn an ủi nó. Tôi tiến lại, quỳ xuống và vuốt lên đầu nó. Bỗng nó sống lại và mỉm cười với tôi. Tôi mỉm cười lại với nó. Đột nhiên, nó bật dậy, phi người cắn thẳng vào miệng tôi, đúng chỗ tôi đang cười rạng rỡ nhất. Tôi rú lên đau đớn, ngột ngạt. Nó tiện thể lúc miệng tôi đang há mà chui tọt vào trong, trườn thẳng xuống dạ dày. Tôi kinh hãi tột độ. Tôi cắn vào đuôi nó không cho nó chui vào sâu hơn Chẳng ngờ khúc đuôi đứt phựt. Cả người con rắn trườn xuống dạ dày để lại khúc đuôi nhồm nhoàm máu trong mồm tôi.

Bố tôi vẫn thường tập hợp mấy anh em lại vào sáng thứ bảy và dạy: “Rắn tốt cho môi trường. Rượu rắn bồi bổ sức khoẻ. Nọc rắn trau dồi tâm linh con người.”.

Ngày nhỏ tôi thích màu xanh lá cây, nhưng lớn lên tôi lại thích màu xanh da trời. Tôi đánh giá đây là một thay đổi quan trọng.

Lại nữa, những thay đổi bao giờ cũng đến và đi rất vô thường. Tôi yêu thích điều đó.

Trưa nay ăn cơm, tôi bị đau bụng. Xây xẩm mặt mày. Anh tôi được tặng sinh nhật một cái mũ. Tôi mong mình cũng được tặng một cái.