Dịch bởi: Tiêu Dao Thư Quán.
(Julia Nguyen Redirecting...)
Ngày 28 tháng 3 năm 2005, tại nhà ga Tây An, một người đàn ông khiêng trên vai hai cái túi bện, dáng vẻ gấp gáp. Bên trong túi bện là “hàng hóa” có giá trị 3000 NDT, ở thời điểm đó đây là một số tiền rất lớn, đồng thời còn là món lợi bất chính. Bởi vì “hàng hóa” này chính là hài cốt của sáu phụ nữ hắn vừa trộm được. Tất cả những hài cốt này gắn liền với tập tục vô cùng đáng sợ kéo dài hơn 3000 năm - Minh hôn.
Minh hôn, chính là kết hôn cùng người chết, hay còn gọi là quỷ hôn, âm hôn. Tập tục này xuất hiện lần đầu tiên ở thời Tây Chu, trong 《Chu Lễ》Lý Tằng có viết: Cấm người chịu tang và gả cho người chết yểu.
Với thái độ đó cho thấy là muốn ngăn cấm tập tục này.
Minh hôn được chia làm 2 loại. Loại thứ nhất, người chết kết hôn cùng người sống. Ở thời điểm nam nữ đã đính hôn nhưng sau đó một trong hai bất hạnh qua đời thì người còn lại vẫn phải sử dụng những vật dụng (con vật) đại biểu cho người chết tiếp tục cử hành hôn lễ. Nếu người nữ chết người nam cưới, gọi là “Cưới vợ quỷ”, sau đó nhà trai có thể cưới vợ khác, mà người nam chết người nữ gả thì gọi là “Ôm bài vị thành thân”, khác với vế trước chính là sau đó người nữ không thể kết hôn cùng người khác nữa. Loại thứ hai, người chết kết hôn cùng người chết. Ở thời Tam Quốc, con trai Tào Tháo là Tào Xung không may năm 13 tuổi chết yểu. Tào Tháo liền tìm tới nhà Chân thị cũng có con gái chết yểu, trịnh trọng cử hành minh hôn. Đây là đoạn lịch sử vô cùng nổi tiếng về tập tục người chết và người chết kết hôn.
Những người nam nữ khi còn sống chưa từng có hôn ước, sau khi chết đi gia đình họ lo lắng cuộc sống bên kia cô quạnh bất an, vì thế liền tìm một người kết minh hôn, làm vợ chồng minh thế. Loại minh hôn này, thời cổ gọi là “Thiên táng”, thời nay gọi là “Kết âm thân”.
Thời cổ đại lấy nho học làm nền tảng tư tưởng chủ đạo. Mà minh hôn thì đi ngược hoàn toàn với lễ giáo nho giáo, từ khi minh hôn xuất hiện cho đến nay vẫn luôn bị các học giả phê bình gay gắt, cho rằng phong tục này vô cùng hoang đường. Chẳng qua người nói thì nói, cấm thì cấm, nhưng làm thì vẫn làm, tuy rằng minh hôn không được người đời chấp nhận, nhưng minh hôn đã là phong tục thịnh trong nước mấy ngàn năm qua, chưa hề gián đoạn.
“Sợ hãi người chết” đây chính là nguyên nhân khiến phong tục xấu này đứng vững không đổ, ở tư tưởng hủ lậu thời đó vẫn tin tưởng sự tồn tại của linh hồn. Hơn nữa theo quan điểm của người Trung Hoa, linh hồn được chia làm 2 loại, một là “Quỷ”, hai là “Tổ linh” (linh hồn tổ tiên). Từ xưa đến nay, dân gian đều tin tưởng tổ linh nhân từ che chở phù hộ gia đình, sẽ không hại con cháu. Cho nên mỗi khi đến ngày giỗ hay lễ tết chúng ta đều phải cúng bái tổ tiên, là do nguyên nhân này. Tương phản, khiến bọn họ chân chính sợ hãi là quỷ hồn, còn là loại chết yểu, hồn phách không có chỗ quay về.
Quỷ không có chốn về, ắt sẽ mang oán khí. Vì để trấn an vong hồn, minh hôn không thể nghi ngờ chính là một cách hay để lấy lòng quỷ, tìm kiếm sự bảo hộ. Trong truyền thống Trung Hoa, con cái lấy chữ “Hiếu” làm đầu, mà con cái cũng là trách nhiệm của cha mẹ, cử hành minh hôn cũng là một kiểu bày tỏ tình cảm tha thiết yêu thương con.
Căn cứ vào hai nguyên nhân trên, mặc dù minh hôn bị lên án nhưng phong tục này vẫn được thờ phụng và truyền thừa. Sự tồn tại và thịnh hành của minh hôn tất nhiên sẽ kéo theo những sự việc tương quan, có cầu ắt có cung, và một nghề nghiệp mới được sinh ra ____ “Bà mối quỷ”.
Bà mối quỷ cũng giống như những người mai mối thông thường, chẳng qua là họ chuyên phụ trách mai mối cho người chết. Nếu như nói bà mối quỷ là sân nhà, thì thi thể chính là hàng hóa, nhìn giá trị của thi thể nữ nhu cầu càng thêm rõ ràng. Những gia đình có ý định làm minh hôn hơn phân nửa trong nhà đều có chút của cải, giàu có dư dả. Dưới cám dỗ lợi ích, một ngành nghề khác ra đời ____ Trộm xác chết.
Thời hiện đại, ở vài vùng hẻo lánh vẫn còn xuất hiện ngành nghề này.
-
03/2004: thị trấn Củng Nghĩa tình Hà Nam, có hai anh em trộm 1 thi thể nữ để làm minh hôn cho anh cả.
-
10/2004: thị trấn Hoắc Châu tỉnh Sơn Tây, một người phụ nữ ra tay sát 1 bé gái 12 tuổi, bán cho gia đình muốn làm minh hôn với giá 2,38 vạn.
-
05/2007: huyện Lâm Chương thị xã Hàm Đan, một nông dân sát hại 6 thiếu nữ bán cho thôn dân xung quanh, thu được hơn 2 vạn.
Theo thống kê, trong 20 năm qua giá cả quỷ thê đã tăng gấp 30 lần. Với tình hình này tương lai sẽ tăng thêm bao nhiêu? Suy nghĩ nông cạn, tư tưởng ngu xuẩn.
Địa ngục trống rỗng, ma quỷ ở nhân gian.
1/ Tương Tây cản (đuổi) thi, sinh ra đã xa lánh người đời.
Tương Tây Hồ Nam là một vùng có hoàn cảnh sống vô cùng khắc nghiệt, từ thời cận đại đã chiến loạn liên miên, cuộc sống nghèo khổ bất đắc dĩ nhiều người phải rời bỏ quê nhà, xa xứ kiếm ăn, nếu lỡ gặp phải thiên tai nhân họa không có tiền chữa trị, chỉ có thể chết tha hương. Nhưng người Trung Hoa luôn đối với quê nhà có vướng bận rất sâu, luôn muốn sau khi chết lá rụng về cội, hồn về quê cũ, chỉ có như vậy linh hồn người chết mới ngủ yên. Vùng Tam Hợp dòng nước chảy xiết, đá ngầm nhấp nhô, nếu đi đường thủy thì vô cùng nguy hiểm có khi thi thể còn chưa về tới nhà người vận chuyển thi thể đã bỏ mạng, hơn nữa chở người chết trên thuyền vô cùng xui xẻo, chủ thuyền cũng không chịu chở khách.
Tương Tây là vùng đất Miêu tộc cư trú, vu thuật tương đối thịnh hành, địa hình nhiều núi khúc khuỷu gập ghềnh. Nếu muốn về nhà chỉ có thể đi dường bộ, nhưng dọc đường núi non trùng điệp, khúc chiết quanh co, trong núi có rất nhiều cây cối, tràn ngập chướng khí, xe cẩu không thể đi vào càng không có ai nguyện ý vào đó. Dưới loại tình huống này, chỉ có cản thi mới khiến cho người chết tha hương có thể hồn về quê cũ. Tục cản thi được sinh ra từ đó.
Thời nay việc cản thi đã trở thành truyền thuyết, nhưng trước kia đã có không ít người nhìn thấy - từng có người nói: “Từ Thần Châu (nay là Nguyên Lăng) ra tới Thần Sa, từng có người cản thi. Nếu may mắn có thể nhìn thấy một đám tẩu (đi) thi ở quốc lộ chạy về thủ đô, khi ô tô đến gần còn biết né tránh bên đường, giống như người sống. Một người dùng trên mạng xã hội @Tam bì chia sẻ: trước đây hắn sống cùng bà ngoại ở nông thôn, thời điểm chạng vạng đột nhiên chó trong nhà sủa ầm ĩ, bà ngoại kéo hắn chạy vào trong phòng không cho đi ra, sau này mới biết lúc đó chính là có một người cản thi đi ngang qua. Còn nghe nói, ở một cái thôn nọ vào đêm mừng năm mới mọi người giết heo ăn mừng, trong thôn có một thầy cản thi sinh ra ở Tương Tây huyền bí đã về hưu, mọi người sau khi mổ bụng heo, giựt dây thầy cản thi kia dùng heo làm thí nghiệm thi triển vu thuật để mọi người mở mang tầm mắt. Không chịu nổi khiêu khích của thôn dân, thầy cản thi liền dùng thuốc nhét vào đít heo, niệm chú ngữ sau đó vỗ vào đít nó một cái, con heo kia giống như khởi tử hồi sinh, chạy hơn ba trăm thước, thẳng đến khi đâm đầu vào gốc cây đại thụ mới ngừng lại.
2/ Ta là một thầy cản thi, có năng lực cản thi.
Quá trình cản thi vô cùng thần bí, như thế nào để trở thành thầy cản thi càng vô cùng thần bí. Nghe nói muốn nhập môn thì phải trải qua rất nhiều khảo nghiệm: đầu tiên, thân thể phải cứng cáp khỏe mạnh, cao trên thước bảy, lớn lên phải xấu. Bộ dạng xấu có thể trừ tà, không chỉ cô hồn dã quỷ mà ngay cả yêu ma quỷ quái cũng không dám tới gần, cũng có thể dọa lui những người rảnh rỗi quá mức hiếu kỳ hai bên đường, tránh đi không ít phiền toái, cam đoan một đường cản thi đều thuận lợi.
Qua được cửa thân thể, còn chưa tính là xong: thầy cản thi sẽ yêu cầu người mới mặt hướng về thái dương xoay vòng tại chỗ, sau một tiếng hô ngừng, nếu như bạn xác định rõ phương hướng mới được tính là đủ tư cách. Bởi vì cản thi đều tiến hành vào ban đêm, trên đường bụi cỏ rừng cây chằng chịt rậm rạp, những lúc thời tiết không tốt còn không thấy rõ trăng sao, rất khó mượn ngoại lực xác định phương hướng, nếu như không có kỹ năng cảm nhận phương hướng rất có thể sẽ bị “quỷ đả tường” (ma dẫn đường), vĩnh viễn lòng vòng quanh núi, không tìm thấy đường ra. Cuối cùng là khảo nghiệm tâm lý, thầy cản thi trước đó sẽ bỏ một lá ngô đồng ở một ngôi mộ trên núi, chờ đến đêm người mới sẽ đến đó và nhặt về, nếu như hoàn thành sẽ chính thức nhập môn.
Bất quá, nói về nguyên lý cụ thể cản thi vẫn không quá rõ ràng, chỉ biết là những môn phái, địa phương khác nhau sẽ có phương pháp khác nhau, nhưng vẫn có một số quy củ thống nhất: đầu tiên, thời điểm cản thi lúc đi và dừng chỉ có mặt một người. Sau khi đưa thi thể ra khỏi quan tài, thầy cản thi ngậm nước bùa phun vào mặt thi thể, thi thể sẽ sống dậy. Thứ hai, thầy cản thi coi trọng quy tắc “Ba cản và ba không cản”, người bị chém đầu, treo cổ và nhốt lồng củi thì có thể cản, thi thể bị chém đầu phải được khâu lại, nghe nói những người chết theo ba kiểu này đa phần là không tự nguyện, hơn nữa nhớ về quê nhà, cho nên hồn phách có thể được dẫn về làm phép phong kín bên trong. Mà bệnh chết, tự sát và sét đánh chết cháy tay chân không đầy đủ, thì trăm triệu lần không thể cản. Tình huống của ba loại này là, hoặc là hồn phách đã bị mang đi không thể dẫn về, hoặc là khi còn sống làm nhiều chuyện ác hại người, tùy tiện dẫn về sẽ biến thành ác quỷ.
Trên đường cản thi, luôn có nơi chuyên cung ứng cho thầy cản thi nghỉ lại, gọi là “Tử thi khách điếm”. Thầy cản thi thường sẽ đến “Tử thi khách điếm” trước khi hừng đông, sau đó đưa thi thể vào nằm trong quan tài, thầy cản thi sẽ phun một ngụm nước bùa vào mặt tử thi, thi thể sẽ phục hồi nguyên trạng, không hề nhúc nhích. Đợi đến khi trời tối đen, sẽ lần nữa rời đi.
3/ Chân tướng của cản thi.
Từ khi nghề cản thi xuất hiện, mọi người đều tìm tòi nghiên cứu bí ẩn trong đó nhưng vẫn như cũ không thể tìm ra. Tuy rằng chưa được xác thực, nhưng theo một số người suy đoán là: sở dĩ thi thể có thể di chuyển là do được hai người trước sau nâng lên. Đầu tiên để thi thể mặc trường bào rộng thùng thình, hai cánh tay cố định bằng gậy trúc giấu dưới tay áo. Hai người cản thi, một người ở phía trước mở đường, chính là “thầy cản thi” mà mọi người nói, một người mặc trang phục giống như tử thi đi ở cuối đội ngũ. Hai người một trước một sau, đem gậy trúc buộc thi thể đặt trên người, nâng thi thể đi đường. Hai chân thi thể cách mặt đất, nhìn từ phía xa giống như hai tay nâng lên, nhảy từng bước về phía trước.
Còn có người nói, thi thể được cản không đầy đủ, bởi vì trọng lượng thây khô không nhẹ, rất khó mang chúng trèo đèo lội suối, cho nên nhóm cản thi sẽ chặt đầu và tay chân thi thể giữ lại, còn thân thể thì vứt đi. Khi tới nhà người chết, dùng rơm thay thế thân thể, rồi mặc áo liệm vào chôn xuống huyệt mộ. Còn một giả thuyết khác, nói “Cản thi” kỳ thật là nhóm tội phạm che giấu bán ma túy, buôn lậu thuốc phiện. Người chết xui xẻo, không ai dám tới gần, hơn nữa chuyện cản thi vô cùng tà, làm ai nấy đều trốn thật xa, cứ như vậy ma túy được vận chuyển thuận lợi. Nếu như có người qua đường vô tình đụng chạm, bỏ chạy không được thì giết người diệt khẩu.
Nói chung phần đông chỉ là suy đoán, trước mắt nghề cản thi là hiện tượng khoa học không giải thích được. Hiện nay xã hội phát triển khiến cho “Tương Tây cản thi” dần biến mất chỉ còn thấy trong phim ảnh.
(Lưu ý, dưới đây có chứa những hình ảnh gây kinh sợ, bạn đọc nên cân nhắc trước khi xem)
Vào thời kỳ trước năm 2000, ở Quảng Đông rất thịnh hành phong trào tẩm bổ bằng canh thai nhi.
Theo báo Nhân Dân, dân số Trung Hoa lên tới hơn 1 tỷ người bắt đầu thực hiện chính sách kế hoạch hóa gia đình, một đôi vợ chồng chỉ được phép sinh một con.
Những năm đó phong trào vận động kế hoạch hóa gia đình xuất hiện một khẩu hiệu khiến người nghe kinh hãi: “Một người chết, cả làng chịu tang”, “Thà thêm một nấm mộ, chứ không thêm một người”, “Nên tránh mà không tránh, nhà đổ cột xiêu. Nên bỏ mà không bỏ, tịch thu ruộng trâu”.
Bình thường khi mang thai đến tháng thứ 6 người mẹ không thể phá thai bởi vì sẽ rất nguy hiểm cho cơ thể, nhưng chính sách kế hoạch hóa đã khiến cho đám người trong bệnh viện phát rồ, cho dù mang thai tám chín tháng bọn họ vẫn cưỡng ép phá bỏ, rõ ràng là một sinh mạng sắp chào đời bọn họ vẫn tàn nhẫn sát hại, giống như giết một con kiến. Thậm chí còn thắt cổ tử cung người mẹ nhưng sau đó không nói cho người mẹ biết. Việc làm thiếu nhân tính như vậy, con người còn là con người sao?
Tôi có quen một nhân viên y tế ở bệnh viện phụ sản Bắc Kinh, cô ta nói bất kể là những đứa trẻ đủ tháng hay không đủ tháng nếu không có trong danh sách được sinh ra, bọn họ sẽ tiêm một số lượng lớn cồn trên đỉnh đầu trẻ sơ sinh, đứa trẻ sẽ chết yểu ngay tức thì. Các cô mỗi ngày đều “xử lý” như đứa nhỏ đáng thương như vậy.
Cô ta còn nói, có những đứa sinh mệnh đặc biệt mạnh mẽ, nếu như tiêm một mũi vẫn còn động đậy sẽ tiêm thêm một mũi, cam đoan đứa trẻ không có trong danh sách sẽ chết trong bệnh viện.
Có người nói chính sách cải cách sẽ không kéo dài, chút hành vi bạo lực máu tanh này có tính là gì? Hơn nữa cả nước đều đang hưởng ứng. Thế nhưng cao tầng Trung Hoa người nào lại chẳng có hơn hai đứa con?
Người Trung Hoa chú ý bổ khí, dưỡng huyết, truyền thống sử dụng nhao thai làm thuốc đại bổ trải dài hơn bảy mươi năm. Khi kế hoạch hóa gia đình bùng nổ, phong trào dùng thai nhi làm canh bổ lập tức lan rộng, còn dẫn chứng hình ảnh vô cùng sống động, dùng canh thai nhi chiêu đãi khách quý ở Quảng Đông trở nên thịnh hành, đa số người đều hưởng ứng trào lưu này.
Dưới tình huống đó, chỉ với 3 4 ngàn tệ là có thể thưởng thức một tô canh thai nhi sáu bảy tháng, theo quan chức Quảng Đông thì đây là món cực phẩm tráng dương. Thai nhi vài tháng thêm vào một nắm đảng sâm, đương quy, kỷ tử, vài lát gừng cùng với xương gà, hầm trong 8 tiếng, có thể bổ khí dưỡng huyết.
Từng có phóng viên đến cửa hàng chuyên bán canh thai nhi ở Phật sơn Quảng Đông, nghe Lê sư phụ giảng giải: xương sườn (ám chỉ trẻ con) không dễ làm, hiện không có hàng tồn, thứ này nhất định còn tươi không thể để tủ lạnh, còn tươi ăn mới ngon.
Lê sư phụ nói với phóng viên, nếu thật sự muốn ăn thì có một đôi vợ chồng công nhân ngoại tỉnh, cô vợ hiện đang mang thai tám tháng, bởi vì hai thai trước đều là con gái, tiếp qua vài ngày sẽ thúc sinh, nếu lại là còn gái đến lúc đó có thể ăn.
Phóng viên vẫn bán tính bán nghi, đã điều tra mấy tuần đã nghe thì đã nghe rất nhiều nhưng chưa chân chính nhìn thấy, ai ngờ không tới vài ngày liền có điện báo từ Đài Sơn đã tìm được “xương sườn”.
Đã giết một thai nhi nữ làm thuốc bổ.
Phóng viên đi theo vào Đài Sơn, Cao sư phụ phụ trách tiếp đãi dẫn bọn họ vào phòng bếp “mở mang tầm mắt”. Chúng tôi nhìn thấy đứa trẻ sơ sinh không lớn hơn mèo con bao nhiêu, nhắm mắt nằm trên thớt, “Mới hơn 5 tháng nên hơi nhỏ.” Cao sư phụ tỏ vẻ xin lỗi, hắn nói đứa nhỏ này là nhờ một người bạn tìm ở nông thôn, hắn không tiết lộ giá cả chỉ nói là tùy theo tháng lớn nhỏ và thai sống hay chết mà định giá.
Bữa ăn này ít nhất giá 3500 tệ, phóng viên nghe nói sinh non hay sảy thai là thai chết, người môi giới sẽ lì xì cho bà đỡ vài trăm tệ, còn phá thai lớn tháng là thai sống, thì bọn họ sẽ cho cha mẹ đứa trẻ khoảng 2000 tệ và xin đứa nhỏ để nuôi dưỡng, cha mẹ đứa trẻ cảm kích vạn phần, nào biết con gái nhỏ vừa chào đời của mình sẽ lập tức bị ăn tươi.
Về phần những đứa trẻ sơ sinh khi được đưa tới nhà hàng, đều bị sát hại, bất kể trước đó còn sống hay chết, không có ai quan tâm.
Sau khi “thưởng thức” quá trình làm canh thai nhi, phóng viên không có gan ăn thử và thật lâu sau đó không thể nuốt nổi thứ gì, liền giả vờ nói thân thể không khỏe mà rời đi.
Phóng viên phẫn nộ nói: tất cả đều là thai nữ, hành vi tàn ác vô cùng mất nhân tính, nhất định sẽ bị trời phạt.