Tôi đã đưa đứa con trai 7 tuổi bị khuyết tật nhận thức của mình vào “nhà ở xã hội” vì tôi muốn quên đi sự hiện diện của thằng bé. Tôi không cảm thấy có lỗi vì điều ấy.
Tôi không thể kể với ai về chuyện này, kể cả bác sĩ tâm lý của mình. Các bạn có thể chửi rủa tôi, không sao cả, vì tôi nghĩ bản thân mình cũng xứng đáng bị lên án. Khi viết câu chuyện này, tôi chỉ có một câu hỏi dành cho các bạn thôi: nếu rơi vào trường hợp của tôi, các bạn sẽ làm gì? Hãy lưu ý rằng, tôi không hỏi chúng ta NÊN làm gì cho phù hợp đạo đức, mà là chúng sẽ THỰC SỰ làm gì…
Tôi là một bà mẹ đơn thân của 2 đứa con trai. Một đứa 12 và một đứa 7 tuổi. Chồng tôi vừa mất 3 năm trước vì tai nạn nghề nghiệp. Thật ra, tôi đã nghĩ rằng anh ấy không gặp tai nạn gì cả mà là tự tìm đến cái chết. Anh ấy đã tự sát khi đồng nghiệp không có ở đó. Tôi tin anh ấy đã chọn quyên sinh vì đó là lối giải thoát tốt nhất cho những áp lực mà anh ấy gặp phải. Trong đó, áp lực lớn nhất của anh bắt nguồn từ đứa con trai út của tôi.
Khi tôi mang thai đứa con thứ hai, bác sĩ đã báo cho chúng tôi một tin buồn rằng rất có khả năng cháu sẽ bị hội chứng Down. Nếu chỉ có vậy thì không sao, dù con có bị nặng thì chúng tôi vẫn sẵn lòng nuôi dạy thằng bé. Nhưng sự thật còn xấu hơn những gì tôi có thể tưởng tượng: con của chúng tôi bị mất đoạn nhiễm sắc thể, một hội chứng hiếm gặp nên tôi sẽ không đi sâu vào giải thích vấn đề này. Tình trạng của thằng bé tệ đến mức, tư duy và nhận thức của nó sẽ mãi mãi không định hình và phát triển được. Thằng bé sẽ sống cả đời như một cái xác không hồn, từ lúc còn bé cho đến mãi về sau.
Con tôi không thể phản ứng với bất kì điều gì cả. Đôi mắt của nó không hề di chuyển, kể cả khi chúng tôi cố gắng động chạm và tương tác với nó. Thằng bé không biết thế nào là đau đớn, không hề khóc kể cả khi vừa lọt lòng. Tôi chưa từng nghe nó phát ra một âm thanh gì, gia đình tôi cũng phải sử dụng bình trợ thở oxy và truyền dịch cho thằng bé sống sót. Cả đời thằng bé sẽ phải đeo tã, nói chung là không hề có sự nhận thức.
Tôi không hề đau khổ vì đã sinh ra một đứa con như vậy. Nếu thằng bé có nhận thức, dù chỉ là một chút, tôi cũng sẽ cố gắng từng ngày để con được tiến bộ hơn. Nhưng con tôi còn không biết tôi là ai, không hề tương tác và phát ra âm thanh nào để gây sự chú ý của tôi. Tôi không mong muốn mình sinh ra được một đứa trẻ hoàn hảo, nhưng liệu đứa trẻ mà tôi vừa sinh ra, là một “đứa trẻ không hoàn hảo”, hay là một “con người vô hồn”?
Tôi không yêu đứa trẻ ấy. Tôi chỉ nuôi nó vì tôi cảm thấy phải có trách nhiệm với nó. Thằng bé không tạo cho tôi cảm giác muốn che chở, đùm bọc, vậy nên tôi không thương nó. Ngoài sự khuyết tật về nhận thức, con tôi còn mang vô số những bệnh khác trong người và điều đó làm thằng bé cực kỳ yếu. Tôi và gia đình đã phải chạy chữa cho thằng bé đủ mọi kiểu. Nhiều lúc, tôi vô thức nghĩ rằng mình đã dành quá nhiều thời gian và công sức để chăm sóc cho đứa trẻ này.
Đứa con lớn của tôi, đã chịu đựng rất nhiều vì đứa em trai “không hiện diện” này. Tôi đã dành nhiều thời gian cho đứa em út đến mức gần như quên mất đứa con đầu. Thậm chí, tôi đã phải từ bỏ ước mơ học Luật của mình để chạy chữa cho “đứa trẻ khoai tây”. Người anh đã không nhận được đủ sự quan tâm từ tôi, và không thể tham gia nhiều hoạt động vui chơi mà lẽ ra thằng bé xứng đáng được hưởng.
Có một lần, tôi vô tình nghe thấy có tiếng động từ trong phòng của đứa em út. Tôi chạy vào vì nghĩ rằng ống thở lại rơi ra hay gì đó, nhưng những gì tôi nhìn thấy chỉ là một cuộc ẩu đả: con trai lớn của tôi đang dùng hết sức lực để đánh “đứa trẻ khoai tây”. Tôi nghe thấy thằng bé hét lên: “Mày là lý do vì sao tao không có mẹ, không có cha. Mày là lý do khiến tao không thể mời bạn sang nhà chơi, không thể chơi thể thao và làm bất cứ điều gì cả! Tao ghét mày và tao mong mày chết mẹ đi!”. Tôi tưởng mình sẽ thấy hoảng sợ, buồn bã và tuyệt vọng, nhưng không, tôi chỉ đứng đó nhìn cuộc ẩu đả và không thốt lên được bất cứ suy nghĩ nào. “Đứa trẻ khoai tây” không hề cử động và phản ứng với những đòn đánh từ con trai đầu, không một cảm xúc gì hết, chỉ là sự im lặng nối tiếp im lặng.
Tôi chợt nghĩ, thằng bé không hề biết tôi là ai, không biết bố là ai, không biết anh trai là ai và không thực sự đang “sống”. Nó không quan tâm nó đang ở đâu, làm gì hay có nhận được đủ sự quan tâm không. Thằng bé, nếu nói một cách đúng đắn, thì là con trai của tôi, nhưng không phải là “gia đình” của tôi.
Thật ra, tôi đã thật sự MONG RẰNG mình sẽ được nuôi và quan tâm một đứa trẻ bị mắc bệnh Down, vì dù sao nó cũng có nhận thức, dù chỉ là rất chậm. Tôi đã nghĩ dù con tôi có bị Down nặng, nó vẫn là một món quà mà thượng đế ban tặng. Nhưng không, đứa trẻ này không phải là một món quà. Thằng bé là một sản phẩm lỗi do sự rối loạn di truyền và nếu tôi biết nó sẽ sinh ra như thế này, ngay từ đầu tôi đã bỏ nó. Tôi đã nghĩ rằng thằng bé chỉ không thể giao tiếp, chứ vẫn ý thức được những gì xảy ra xung quanh, nên tôi mới hết sức chạy chữa cho nó, nhưng không điều gì mang lại kết quả cả…
Vào ngày 29 này, đứa trẻ này sẽ chính thức được chuyển vào khu chăm sóc đặc biệt. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, dù biết cảm xúc của mình là trái với đạo đức mẹ con. Nhưng tôi biết, gia đình tôi sẽ vui hơn nếu “đứa trẻ khoai tây” này biến mất.
Thằng bé đã cướp đi chồng, và cả tuổi thơ của người con trai đầu. Họ đã phải lo lắng, và làm việc quá nhiều để có tiền chạy thuốc cho “đứa trẻ khoai tây”. Chồng tôi đã phải đi ở bác sĩ tâm lý vì áp lực nhưng anh ấy đã quá mệt mỏi và trầm cảm rồi. Tôi biết anh ấy cũng giống như đứa con trai đầu: chỉ muốn đưa thằng bé đi một nơi nào đó khác. Những quá trình trị liệu tâm lý học chắc sẽ không bao giờ đem lại kết quả nào khả quan bằng việc đem đứa con ấy ra đi. Nhưng anh không thể cư xử như vậy vì bổn phận làm CHA không cho phép…
Tôi đã nhận ra đứa con trai đầu đáng thương của tôi đã phải trải qua những áp lực gì sau khi “đứa trẻ khoai tây” được đưa đi một nơi khác. Thằng bé đã mất cha, không hề nhận được đủ sự quan tâm và lúc nào cũng trong tâm trạng tồi tệ dù nó chỉ mới được 12 tuổi. Tôi tin mình nên dành nhiều thời gian cho đứa con đầu hơn vì thằng bé biết yêu thương tôi và có cảm xúc với tôi. “Đứa trẻ khoai tây” sẽ thuộc về một nơi khác, nơi mà người khác được trả công để chăm sóc nhưng trường hợp như vậy và không cần phải gồng gánh những trách nhiệm gia đình nặng nề mà tôi đã phải trải qua. Tôi không muốn nghĩ về cậu con trai út nữa, và tôi không cảm thấy hối hận.
Cảm ơn mọi người vì đã nghe tôi chia sẻ nhé.
—
Dịch bởi Hoa Lương