NHẬN THỨC CỦA TRẺ EM VỀ NGƯỜI BỐ
Tôi chưa từng đọc được bất kỳ ở đâu viết về phát hiện sau đây, nhưng tôi tin rằng, phát hiện này sẽ ảnh hưởng rất quan trọng đến vai trò khác nhau trong giáo dục con cái của người bố và người mẹ.
Tối qua nói chuyện với con trai út sắp vào lớp 1, nó nói rằng: thân thể của con và chị là do mẹ đẻ ra, là một phần thân thể của mẹ.
Tôi hỏi: vậy Bố là gì của con. Nó bảo: không là gì cả. Vậy sao con lại gọi Bố là Bố. Vì trong nhà không có bố nào khác nên phải gọi bố là Bố thôi.
Chứng tỏ một điều rõ ràng rằng: khi còn nhỏ, chưa được học về giới tính, trẻ em không thể hình dung được về quan hệ máu mủ giữa bản thân và người bố. Nó chỉ biết bố là người đàn ông lớn sống với mẹ trong nhà, thương yêu nó hay không, đánh chửi nó hay không là tùy cảm nhận của nó, từ đó dẫn đến tình yêu mà nó dành cho bố như là một sự đáp trả tình yêu bố đã dành cho nó, không liên quan gì chuyện ruột thịt. Còn mẹ là máu mủ của nó, âu yếm hay đánh nó thì vẫn là máu mủ của nó, tình yêu của nó dành cho mẹ là bất biến bởi quan hệ ruột thịt.
Cho nên khi còn nhỏ, vai trò giáo dục của người mẹ cực kỳ quan trọng vì ảnh hưởng của người mẹ là mạnh mẽ nhất lên con cái.
Lớn lên, sau khi được học về giới tính, đứa con nhận ra trong thân thể mình cũng có một phần của bố, bố cũng là máu mủ, ruột thịt như mẹ vậy.
Trong thẳm sâu, đứa con thấy hụt hẫng vì bao nhiêu năm nay chưa dành tình cảm đủ đầy cho bố mình như một người ruột thịt, trong khi bố đã hy sinh tất cả bản thân, dành cho mình những gì tốt đẹp nhất. Đứa con thấy xót xa quá và muốn bù đắp cho những thiếu hụt đó.
Tất cả chúng ta, những người lớn, hãy hướng tâm về bố của mình rồi thử suy ngẫm xem.
Tác giả: Bá Phong